Thụy Khuê
Sóng từ trường II
Marie Sến, Phạm Thị Hoài
Phải thưa ngay với bạn đọc lạc
quan hải ngoại rằng: Nếu ai bắt được Marie Sến, chớ vội
hồ hỡi, chào mừng rằng đây "đích thực" là "văn chương
hải ngoại", là tác phẩm chống cộng, "lột trần" đời sống
xã hội cộng sản không thương tiếc, còn "chúng ta" (tại
ngoại) vô can.
Và đối với bạn đọc bi quan trong
nước, chưa có dịp đọc Marie Sến, mặc dù sách đã do Thanh
Văn xuất bản tại Mỹ từ năm 1996, cũng không nên buồn,
rồi các bạn sẽ được đọc và biết đâu các bạn sẽ
chẳng hết mình lên án Marie Sến "bôi nhọ tổ tiên", "phỉ
báng thánh hiền", "mạ lỵ dân tộc".
Xin mách rằng: Marie Sến trật rầy
quốc cộng, Marie Sến chừng như cũng "không có tham vọng"
nói xấu lèm bèm vụng về thô thiển bất cứ ai, bất cứ
cá nhân hay thành phần xã hội nào. Sến chỉ quên không viết
mào đầu: Nếu có giống một "mẫu hình thời đại" nào đó
là "ngoài ý muốn của tác giả" như người ta vẫn có lệ
ghi như vậy ở trang đầu những tiểu thuyết thời danh.
Marie Sến là một tác phẩm quậy.
Nó khuấy đục những môi trường giả đò trong, lập nghiêm
đạo đức, bằng ngôn ngữ "cách tân" rất mốt, thứ ngôn
ngữ sống động, lai căng; với chủ đích điều tra sự
thực về những cơn sốt Sến thời đại, trong lòng những
hữu thể Việt Nam, trong nước cũng như ngoài nước, quốc
cũng như cộng ở thời này.
*
Sến là "phăng-tát" dân tộc (nói một
cách bác học, Sến mang tính ảo đăng) không phân biệt tả
khuynh, hữu khuynh, mới cũ, hiện đại hay truyền thống. Sến
là Sến tú cua.
Marie Sến là một ẩn số, một ẩn
ức, một sếch-áp-pin, một thực tại "phi lịch sử", cải
lương, rởm, lai căng, một Tôn Ngộ Không Việt, hiện đại
hóa, nữ hóa, ảo hóa, rất quậy.
Sến (có vẻ) gốc gác đến từ phương
Nam, muốn phá bĩnh sự ổn định môi trường phía Bắc. Sến
là một thực thể đồi trụy, là nhọt ung thư và nó cũng
là tình yêu, là tự do với bản chất mơ hồ và không tưởng:
Sến là một tác phẩm văn học.
Cơn sốt Sến bốc lên trong không khí
giao lưu tưng bừng giữa cái đổi mới và cái phải
đạo, cái tích cực và cái tiêu cực, cái kinh
tế thị trường và cái xã hội chủ nghĩa, cái phản
kháng và cái chính thống, cái Mỹ và cái Việt
đề huề. Tóm lại, Sến, hầm bà làng như ngôn ngữ Việt
Nam "hiện đại": Nó rổn rang, lổn nhổn, nó lai căng, nó nhăng
nhít, nó lưỡi gỗ, nó siêu cường, nó a dua, nó bẻm, nó
lém, nó tôm tép rẩy những: prô-tít, manh-xờ-lam, si đa,
em xi-rô, đét xe, phó mát, mác, mác xờ (nghĩa là mác bằng
tiếng Tây), ghế Việt Bắc, túi phong lưu, bản sắc dân
tộc, hông đa 67, bây bi, gút bai, bách gia chi tử, hen nô, ai
lớp iu, uy ét xì a, kit mi, đờ rim, giấc mộng mê ny...
*
Marie Sến có một nhan sắc tròn trĩnh
Thúy Vân. Ðặc điểm: Sến ăn hết mình, Sến chẳng sợ béo,
Sến không sĩ diện hão. Sến có tâm hồn khêu gợi kiểu Emmanuelle
(hay Linda mặt ngang?), được giải phóng tình dục sau cơn cách
mạng toàn cầu me-xoát-xăng-tuýt (Mai 68). Sến có sự chất
phác rất Thị Nở và một tính người rất Ngộ Không.
Cả ngần ấy thứ "vận" vào Nguyễn Thị Sến, me (tây, ta)
thời mở cửa, rất mốt, một thực thể yêu tự do, thích
ái tình cải lương mùi mẫn, vào ra xuất quỷ nhập thần,
đằng vân giá vũ như khỉ đá.
Marie Sến có quan hệ "ninh tinh" với
ít nhất ba thế hệ: Nằm trong sáu phạm trù cá nhân mà năm
là viện sĩ chính cống và một suýt thành viện sĩ.
Thế hệ già: Một viện sĩ trí thức,
cách mạng Việt Bắc, rồi Nhân Văn, ba mươi năm đọa đầy.
Thế hệ trung niên: Một viện sĩ nhà
quê, ngày đánh răng ba bận, sản phẩm nông thôn trăm phần
trăm. Một viện sĩ bác học, đi Tây (Tây Liên Xô) nghiện
phó mát, lấy tiếng Mẽo làm chuẩn. Một viện sĩ nhà văn,
đang ngồi viết truyện Marie Sến -có lẽ là tác giả trá
hình- bạc nhược, lười biếng, dân Hà Thành chính hiệu.
Và thế hệ thứ ba, choai choai, gồm
hai cậu ấm, thằng Tân hoang tưởng, khinh bỉ tổ tiên, trầm
mình trong những cuộc độc thoại hun hút dài những
cô đơn tập thể, và những ký ức uất hận.
Thằng Tân "ra đời khi ông Thân đã đi
kéo xe bò ở trại cải tạo, nhưng ấm Tân làm như chính nó
mới là kẻ lằn vai, chính nó vác trên lưng nỗi đau địa
ngục của cả một thế hệ trí thức bị đầy ải"
(Marie Sến, nxb Thanh Văn, California 1996, trang 34)
Cậu ấm thứ hai là thằng Ðủ. Thằng
Ðủ, típ Răm Bô bản xứ, con đẻ của các cuộc luân dân
điên rồ đẩy hàng trăm ngàn người Hà Nội đi nông thôn,
miền núi, và cho dân miền núi, nông thôn về chiếm hộ khẩu
Hà Nội. Thằng Ðủ, con của me ta Tứ Kỳ với Sở Khanh Hà
Nội, lớn vụt, ngoại khổ, du côn, hậu Thánh Gióng, là khối
thịnh nộ lừng lững nhất nước Nam. Bao nhiêu uất ức
nó quất lên đầu thằng bố Sở Khanh:
"Tao cưỡi lên đầu chúng
mày, quân thành thị lưu manh, quân thành thị ton hót, quân
thành thị hèn ươn thây, lười thối thịt. Ðứa nào đào
ngũ? Thằng Hà Nội! Ðứa nào trốn việc? Thằng Hà Nội!
Ðứa nào vào làng ăn trộm gà? Thằng Hà Nội! Ðứa nào làm
hại đời con gái nhà người ta rồi gút bai? Thằng Hà Nội!
Ðứa nào mua thủ trưởng? Thằng Hà Nội! Ðứa nào bán lựu
đạn? Thằng Hà Nội! Ðứa nào say rượu, triết lý thối
cả đêm? Thằng Hà Nội!" (trang 31)
Ðấy chỉ mới là "chân dung" hai nhân
vật điển hình cho thế giới trẻ "tương lai của đất nước",
và đây là thế giới thượng lưu trí thức có nhiệm vụ
lãnh đạo đời sống tinh thần của dân tộc: "Ông
viện trưởng có thể tiếp khách trong quần pyjama phía dưới,
áo len phía trên, mà không thấy gì bất tiện. Ông là một
người Việt điển hình, nhặt nhạnh khắp nơi trên thế giới
và sống chen chúc với những vật dụng tùy tiện của mình,
nhà ông giống một cửa tiệm bán đồ lưu niệm đông tây
kim cổ. (trang 41)
"Trí thức chúng
ta không đi ra ngoài để mang về những kiến thức trước
sau cũng trở thành vô dụng" (trang 47)
*
Marie Sến là cuộc phiêu lưu tìm
sự thật trong lòng ngôn ngữ Việt. Một cuộc phiêu lưu
bí mật. Sến là một nhân vật ảo, không thể sờ mó được.
Sến, như lời tác giả, là một câu đố, giải được đoạn
này thì đoạn kia càng bí hiểm hơn.
Kẻ nào chiếm đoạt được Sến đều
toi mạng. Thằng Tân chết trước, rồi đến thằng Ðủ, v.v...
Sến như cái động thiên thai sâu thẳm, huyền bí và nguy hiểm,
mà ngàn đời, những kẻ không biết sống không thể chiếm
hữu được. Sến là tình yêu.
Sến còn là Tác Phẩm mà bạn cầm
trên tay, viết bằng thứ ngôn ngữ Sến, của một dân tộc
Sến, trong một nhà nước Sến. Ai dám bảo Sến dở? Ai dám
chê Sến quê mùa? Sến là "tiến trình đổi mới xuyên qua
các thời đại từ Hán thuộc đến ngày nay". Sến lai căng.
Sến chính là cái tính dân tộc mà Phạm Thị Hoài muốn
khám phá, muốn khai quật. Sến là sự thật. Và kẻ
nào mon men đến gần sự thật, muốn làm tình với sự
thật, tất phải hóa kiếp, đổi hộ khẩu xuống âm
ty.
*
Marie Sến tung tăng đi lại trong môi
trường viện sĩ chung cư hộp diêm méo mó, bốn hộ chung nhau
một cầu thang, cùng câu cơm ở một viện và cùng yêu một
người: Marie Sến. Sự chung đụng bắn tung ra tất cả
mùi vị cá nhân, và mỗi cá nhân lại gánh cái mùi chung của
thế hệ.
"Áp phe Sến" bắt đầu chỉ là fantasme
của xã hội trí thức, viện sĩ Hà Nội; rồi từ bốn hộ
viện sĩ ấy, Sến xuất hành tứ tung vào xã hội: mỗi chi
tiết trên một nhân vật, trong một hành động cá nhân hay
tập thể đều có "tính Sến"; từ các hội nghị, di sản,
đổi mới, nổi loạn, vợ chồng... đến tình dục, văn chương,
dấn thân, phản kháng, dân chủ, đi nước ngoài, tất cả
đều xà bần, hổ lốn, làm dối, làm giả, pha trộn nhau như
hũ nước mắm mậu dịch Việt Nam thuần túy. Tác phẩm nhại
cái tính cóp, "tính Sến" ấy, "tính dân tộc" ấy trong ngôn
ngữ giai cấp, ngôn ngữ cá nhân. Và chính cái ngôn ngữ ấy
xác định bản chất của cá nhân, của tập đoàn và của
dân tộc:
"Tôi xin mạo muội nhắc
bạn đọc rằng trong giới hàn lâm, thỉnh thoảng lại dậy
lên một phong trào dùng từ mới (...) Chẳng hạn tính nữ,
khi tai chúng ta đã điếc dở vì nghe ù ù cạc cạc toàn những
tính đảng, tính dân tộc, tính thời đại, tính chiến đấu,
tính công khai, tính khách quan, tính giai cấp, tính phê bình,
tính cảnh giác, tính nhân loại, tính xã hội, tính nhân dân,
tính tập thể, tính kỷ luật, tính khái quát, tính phê phán...
thì một từ thường như tính nữ bỗng vang lên như một cuộc
cách mạng nhung, nó mở cửa ra một con đường chưa ai đi,
nó gợi ra một cái gì cá nhân, riêng tư, thuộc về con người,
mười năm trước người ta gọi chung đấy là tiểu tư sản.
Bạn đọc có thể chắc chắn rằng học giả đầu tiên của
chúng ta dám dùng tính nữ đã tự coi mình là một đại diện
đáng kể của giới dissident. Ông ta có quyền khoe rằng thư
tín của mình bị kiểm tra và dĩ nhiên vụ tổ chức của
cơ quan sẽ phong tỏa mọi lời mời ông đi nước ngoài dự
hội nghị." (trang 29)
Và đây là thằng Ðủ, Răm bô bản xứ,
hậu Thánh Gióng, con lai Hà Nội Tứ Kỳ, diễn thuyết dậy
đời ở chợ người, đầu đường Giảng Võ:
"Các người phải nàm việc
nghiêm túc, nhưng một khi quân Hà Nội giở thói mất dậy,
bóc nột người nhà quê chất phác, thì đái vào nồi nước
phở, tương mùn cưa vào vữa xây tường, tung hê xích nô,
bóp vú bọn con đĩ thị thành mắt xanh mỏ đỏ, cứ nhằm
những con Ðờ Rim Giấc Mộng Mê Ny mà chém, nếu cần thì
cho tuốt một mồi nửa nà xong. Tội vạ đâu thằng Ðủ này
chịu hết." (trang 33)
Và đây là trường hợp học chữ của
thằng Tân, con nhà trí thức kinh niên phản kháng:
"Thằng Tân đẩy em (tức
Marie Sến) vào thế giới đàn ông cao siêu mà nó khinh bỉ.
Nó ngửi ra mùi thất bại của cái thế giới đó từ chăn
tã nhà nó, trước khi biết tởm mùi phân người. Ngồi nghịch
dép dưới gầm bàn, nó thuộc những từ đề mô cờ ra xi,
li bẹc tê và cuyn tuya trước khi phải đánh vần a a a quả
na, ơ huyền ờ lá cờ ở trường, sau này hễ nghe ai tha thiết
phát âm mấy từ sang trọng đó, nó chỉ nhếch cười nhớ
bạn bố nó tan cuộc bàn luận chính trị xã hội đứng lên
dép ông dép tôi loạn xạ rồi thể nào cũng có một ông lật
đật trở lại xin lỗi không phải dép tôi à cái bài báo
hôm nọ ông nhớ đòi về, đúng thế, sau này nó bảo, vâng,
các cụ tài giỏi thật, mỗi tội xỏ nhầm dép."
(trang 54)
Giữa tất cả những hỗn độn bầy nhầy
ấy, Marie Sến là cầu nối, là phương tiện giao thông giữa
các quần hùng cá nhân sâu xa cách biệt, giữa những thằng
Tân, thằng Ðủ mất dậy và một ông trí thức uyên bác,
chuyên môn "đặt tên mới cho những nội
dung cũ mèn" (trang 110) cả đời
bị chính thống hắt hủi nhưng suốt đời khao khát chính
thống (trang 111) chỉ cần gặp
không chính thứcvới lãnh đạo lớn của quốc gia là toàn
bộ những năm tháng đau thương kể như được phục hồi (trang 111). Quả thật cuộc phản
kháng của thế hệ ông Thân như thể khúc cung oán của những
nàng cung nữ chết khô trong cuộc đời hạn hán dằng dặc
mỏi mắt chờ trông một trận mưa tinh trùng của mình rồng
[...] Nàng nào ngủ được với vua thì gút bai cung oán với
lại phản kháng (trang 138) và thích nghi chắc chắn là đặc
sản Việt góp cho nhân loại . (trang 133)
Là một thực thể phi lịch sử, phi
chính trị; trải bao đời các cụ Khổng, cụ Lão, cụ Hồ,
cụ Mác, cụ Lê, các chủ nghĩa, hệ thống, đổi mới,
phản kháng... Sến là cơ chế Việt, đặc sản Việt, Sến
là hậu duệ của Xuân tóc đỏ, với một tinh thần vọng
ngoại sâu sắc, một dân tộc tính phi thời gian. Sến đã
vượt qua hết cả các thời kỳ Hán thuộc, Phật hóa,
Khổng hóa, Lão hóa đến thời Pháp thuộc của Xuân
tóc đỏ, quá độ sang thời cách mạng mùa thu của cụ Hồ
thuộc Mao, thuộc Mác, rồi thời ngụy thuộc
Mẽo bước sang độc lập thống nhất thuộc kinh tế
thị trường. "Mở cửa" trở về thuộc Pháp, yêu hồng
mao Huê Kỳ: Chúng ta rất yêu những kẻ thù bại trận.
Chữ thuộc là tính dân tộc, tính Sến, tính sáo, tính
cóp, tính ăn mót, làm giả hàng ngoại.
*
Vừa đánh trống vừa ăn cướp, Marie
Sến chính là ngôn ngữ. Con người khai sinh ngôn ngữ, nhưng
ngôn ngữ xác định con người. Ngôn ngữ của chúng ta lai
căng, vay mượn. Chúng ta nhập cảnh những Phờ-Rớt, Mác Ðô
Nan, Mác Xờ, Răm Bô, Ðờ Rim của các cường quốc, xuyên
tạc chúng đi để làm vốn cho mình và chính các siêu Sến
mà chúng ta vay mượn và cưỡng hiếp ấy lại làm nên bản
chất của chúng ta.
Phạm Thị Hoài dùng thứ ngôn ngữ
lai căng đó để tạo sinh khí cho tác phẩm, mô tả xã hội
nực nồng mùi Sến, gồm những mùi thất bại kinh niên
của những trí thức phản kháng xó nhà kiểu ông Thân, mùi
hoang tưởng khăm khẳm, giả vờ học lóm của thằng Tân,
mùi tiện dân thum thủm ngày đánh răng ba bận ở Ðoài
và mùi nổi loạn thối hoắc, pha trộn Rambo Thánh Gióng,
hồn Trương Ba da hàng thịt ở thằng Ðủ. Chúng ta du nhập
các chủ nghĩa Mác miếc, hiện sinh hiện siếc... của siêu
cường. Chúng ta nhai dập dạp, nuốt vội cho nhanh, cho nhiều,
cho đầy bụng "hàng ngoại". Rồi bão hòa vốn Sến, chúng
ta đòi trở về nguồn. Trở lại chủ nghĩa dân tộc,
một mực ta về ta tắm ao ta. Ai nào có biết cái ao của
mình nó thế nào? Nó ở đâu? Nó có mùi gì?
Trong một không khí dân tộc chủ nghĩa
bốc mùi như thế, Marie Sến, con cháu của Xuân tóc đỏ, xứng
đáng là chủ tịch nước, là tổng bí thư của một nhà nước
xã hội phồn vinh, xây bằng cái tiếng Việt hiện đại lộn
xà bần áp pô ca líp, đề mô cra xi, cuyn tuya, li bẹc tê, tính
nữ, đít xi đăng, đô la, Bác... Sến hợp nhất các "gu" thời
đại trong ngôn ngữ ăn cắp của cường quốc mà không có
khả năng Việt hóa thành sản phẩm của mình. Chúng ta chưa
bao giờ có một Bồ Ðề Ðạt Ma.
Tháng 4/1998
© 1995-2001 Thụy Khuê
|